Morning
Đọc 2 Cô-rinh-tô 12:9-21
Tôi sẽ càng vui mừng khoe khoang về những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi… Vì khi tôi yếu đuối, chính là lúc tôi mạnh mẽ.
2 Cô-rinh-tô 12:9-10
Đức Chúa Trời ban ân điển của Ngài không chỉ để giúp chúng ta chịu đựng những đau khổ. Ân điển của Đức Chúa Trời phải giúp chúng ta vượt lên trên hoàn cảnh và khiến những đau khổ trở thành lợi ích cho chúng ta. Phao-lô đã nhận được những lợi ích gì? Ông đã trải nghiệm quyền năng của Đấng Christ trong cuộc đời mình. Đức Chúa Trời đã biến đổi sự yếu đuối của Phao-lô thành sức mạnh.
Một điều khác đã xảy ra với Phao-lô sau khi chịu đau khổ: Ông có thể tôn vinh Đức Chúa Trời trong những yếu đuối của mình. Điều này không có nghĩa là ông thích đau đớn hơn sức khỏe, nhưng đúng hơn là ông biết cách biến những yếu đuối của mình thành tài sản. Điều gì đã tạo nên sự khác biệt? Ân điển của Đức Chúa Trời và sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Phao-lô vui mừng trước những thử thách và khó khăn này vì ông biết mình đang chịu khổ vì Chúa Giê-su Christ (2 Cô-rinh-tô 12:10). “Cầu xin sự hoán cải của nỗi đau còn quan trọng hơn là sự cất bỏ nó”, P. T. Forsyth viết. Phao-lô đã chiến thắng, không phải bằng sự thay thế mà bằng sự biến đổi. Ông đã khám phá ra sự đầy đủ của ân điển Đức Chúa Trời (câu 9).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đời sống tâm linh của bạn sẽ khác biệt thế nào nếu bạn tập trung nhiều hơn vào việc cải hóa nỗi đau thay vì cầu xin Chúa cất bỏ nó hoàn toàn?
Evening
Đọc Gióp 29
Tôi nhớ biết bao những tháng ngày đã qua, những ngày tháng Chúa đã dõi theo tôi.
Gióp 29:2
Gióp đã mở đầu lời biện hộ của mình bằng cách nói rằng ông ước mình chưa từng được sinh ra (Gióp 3) Ở đây, ông kết thúc lời biện hộ của mình bằng cách nhớ lại những phước lành mà ông và gia đình đã được hưởng trước khi gặp khủng hoảng. Đây là một lời nhắc nhở hữu ích rằng chúng ta nên cố gắng nhìn nhận cuộc sống một cách cân bằng. “Chúng ta có nên nhận lãnh phước lành từ Đức Chúa Trời, còn điều tai họa thì không?” (2:10) Charles Haddon Spurgeon nói rằng có quá nhiều người viết phước lành của họ lên cát nhưng lại khắc ghi nỗi buồn của họ lên đá cẩm thạch.
Khi trải qua thử thách, điều tự nhiên là chúng ta khao khát “những ngày xưa tốt đẹp”; nhưng nỗi khao khát đó sẽ không thay đổi hoàn cảnh của chúng ta.
Có một chức vụ trong ký ức nếu chúng ta sử dụng nó đúng cách. Trong những ngày thất vọng, thật tốt khi “nhớ lại công việc của Đức Giê-hô-va, nhớ lại những phép lạ Ngài đã làm từ thuở xưa” (Thi Thiên 77:11). Nhưng quá khứ phải là bánh lái dẫn đường cho chúng ta chứ không phải là cái neo níu giữ chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta cố gắng lặp lại những gì đã trải qua hôm qua, chúng ta có thể thấy mình lạc lối, đánh mất sự trưởng thành.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã bao giờ ước mình chưa từng được sinh ra chưa? Nếu có, điều gì đã gây ra những cảm xúc đó?