Life and Death by ODB Anh & Việt
I am about to die. But God will surely come to your aid. Genesis 50:24
I will never forget sitting at the bedside of my friend’s brother when he died; the scene was one of the ordinary visited by the extraordinary. Three of us were talking quietly when we realized that Richard’s breathing was becoming more labored. We gathered around him, watching, waiting, and praying. When he took his last breath, it felt like a holy moment; the presence of God enveloped us in the midst of our tears over a wonderful man dying in his forties.
Many of the heroes of our faith experienced God’s faithfulness when they died. For instance, Jacob announced he would soon be “gathered to [his] people” (Gen. 49:29–33). Jacob’s son Joseph also announced his impending death: “I am about to die,” he said to his brothers while instructing them how to hold firm in their faith. He seems to be at peace, yet eager that his brothers trust the Lord (50:24).
We can believe the promise that Jesus will prepare a place for us in His Father’s house.
None of us knows when or how we will breathe our last breath, but we can ask God to help us trust that He will be with us. We can believe the promise that Jesus will prepare a place for us in His Father’s house (John 14:2–3).
Lord God, Your dwelling place will be with Your people, and You will be our God, wiping away our tears and banishing death. May it be so!
The Lord will never abandon us, especially at the time of our death.
INSIGHT:
Genesis, the book of beginnings, concludes with important endings. At the beginning of chapter 50, we find one of the Old Testament’s greatest examples, Joseph, weeping over the death of his father, Jacob. The chapter ends with Joseph’s death and burial. In between, three key events take place. First, Joseph takes his father’s remains back to Canaan to their familial home. This marks Joseph’s first return to the land since the dark days of Genesis 37, when his brothers sold him into slavery. Second, Joseph reassures them of his love and forgiveness by affirming God’s purposes and his own desire to care for his brothers and their families (50:19–21). Third, Joseph, anticipating death, again reminds the Israelites of their proper home in Canaan by asking that they take his bones to be buried in the land of promise. These ideas prepare the way for the exodus—God’s eventual rescue of Israel from bondage in Egypt more than 400 years later.
Sự Sống Và Sự Chết
Tôi sắp qua đời, nhưng chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ thăm viếng anh em. Sáng thế ký 50:24
Tôi sẽ không bao giờ quên giây phút ngồi cạnh giường của anh trai bạn tôi khi anh ấy qua đời; khung cảnh bình thường bỗng trở nên lạ thường. Ba anh em chúng tôi đang trò chuyện thầm thì chúng tôi nhận ra hơi thở của Richard trở nên nặng nề hơn. Chúng tôi tập hợp lại quanh anh ấy, quan sát, chờ đợi và cầu nguyện. Khi anh ấy trút hơi thở cuối cùng, nó như một giây phút thiêng liêng, sự hiện diện của Chúa bao phủ chúng tôi giữa những nước mắt cho một người tuyệt vời chết ở tuổi tứ tuần.
Nhiều anh hùng đức tin đã kinh nghiệm sự thành tín của Chúa khi họ qua đời. Chẳng hạn, Gia-cốp đã thông báo ông sẽ sớm “sum họp với tổ tiên” (Sáng. 49:29-33). Giô-sép, con trai của Gia-cốp cũng thông báo về cái chết sắp đến của mình: “Tôi sắp qua đời”, ông nói với các anh em của mình trong lúc chỉ dẫn họ làm thế nào để giữ vững đức tin. Ông dường như sắp an nghỉ, nhưng vẫn thiết tha rằng anh em mình sẽ tin cậy Chúa (50:24).
Không ai trong chúng ta biết mình sẽ trút hơi thở cuối cùng lúc nào và như thế nào, nhưng chúng ta có thể xin Chúa giúp chúng ta tin cậy rằng Ngài sẽ ở cùng chúng ta. Chúng ta có thể tin nơi lời hứa rằng Chúa Jêsus sẽ chuẩn bị một chỗ ở cho chúng ta trong nhà Cha Ngài (Giăng 14:2-3).
Lạy Chúa, nơi ngự của Ngài sẽ là nơi ở của dân sự Ngài, và Ngài sẽ là Đức Chúa Trời của chúng con, Ngài sẽ lau hết nước mắt và xua tan sự chết. Nguyện sự ấy được thành.
Chúa sẽ không bao giờ từ bỏ chúng ta, đặc biệt khi chúng ta đối diện với sự chết.
CHÚ GIẢI: Sáng Thế Ký, quyển sách về những khởi đầu khép lại với những cái kết quan trọng. Trong phần đầu chương 50, chúng ta có một trong những tấm gương vĩ đại nhất của Cựu Ước đó là Giô-sép, ông khóc vì sự qua đời của cha mình là Gia-cốp. Chương này cũng khép lại với sự qua đời và việc chôn cất Giô-sép. Ở giữa chương, có ba sự kiện chính đã xảy ra. Thứ nhất, Giô-sép đem những gì còn lại của cha mình trở về xứ Ca-na-an, về lại quê hương thân thuộc của họ. Điều này đánh dấu lần đầu tiên Giô-sép trở về quê hương mình sau những ngày đen tối của chương 37, khi các anh bán ông làm nô lệ. Thứ hai, Giô-sép cam đoan với các anh về tình yêu thương và sự tha thứ của ông bằng cách quả quyết mục đích của Đức Chúa Trời và ao ước được chăm sóc cho các anh và gia đình của họ (50:19–21). Thứ ba, Giô-sép nói trước về sự qua đời của mình, một lần nữa nhắc dân Y-sơ-ra-ên về quê hương của họ ở Ca-na-an khi dặn họ đem hài cốt của mình về chôn trong đất hứa. Tất cả những điều này dọn đường cho việc rời khỏi Ê-díp-tô—là điều Chúa đã làm để giải cứu dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi ách nô lệ ở Ai Cập hơn 400 năm sau đó.
Nguồn Suối Tâm Linh
