Đức Chúa Trời có thật không?

CÂU HỎI

Đức Chúa Trời có thật không?

TRẢ LỜI

Chúng ta biết Đức Chúa Trời có thật vì Ngài bày tỏ chính mình cho chúng ta bằng ba cách: Sự sáng tạo, Lời của Ngài, và con Ngài là Chúa Giê-xu Christ.

Những gì mà Đức Chúa Trời đã làm là bằng chứng căn bản nhất về sự hiện hữu của Ngài. “Bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được” (Rô-ma 1:20). “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm” (Thi Thiên 19:1).

Nếu tôi tìm một đồng hồ đeo tay giữa một cánh đồng. Tôi không thể giả định rằng nó chỉ tự nhiên “hiện ra” từ hư không, hay nó đã luôn luôn ở đó. Dựa trên cấu tạo của chiếc đồng hồ, thì bạn có thể giả định rằng có một người thiết kế nên nó. Nhưng có một bản thiết kế và độ tinh vi vĩ đại hơn trong thế giới quanh chúng ta, sự đo lường thời gian không dựa trên chiếc đồng hồ đeo tay nhưng do công trình của Đức Chúa Trời – Vòng quay đều đặn của quả đất. (như những thuộc tính hóa học trong 133 nguyên tử phóng xạ). Vũ trụ cho thấy nó là một bản thiết kế vĩ đại, và do đó, phải có một Nhà Thiết Kế Vĩ Đại.

Nếu bạn tìm một thông điệp đã được mã hóa, bạn sẽ nỗ lực để mở khóa. Bạn sẽ giả định rằng một người có trí tuệ đã gửi đi thông điệp đó, có một người tạo ra mật mã này. Mật mã DNA mà trong mỗi tế bào của cơ thể chúng ta còn phức tạp thể nào? Phải chăng sự phức tạp và mục đích của mã DNA lập luận cho chúng ta về một Người Lập Trình Thông Minh đã viết ra mã đó?

Không những Đức Chúa Trời tạo ra một thế giới vật chất tốt đẹp hòa hợp và tinh vi, nhưng Ngài còn đặt để trong chúng ta một ý thức về cõi đời đời (Truyền đạo 3:11). Con người có tri giác bẩm sinh rằng cuộc sống này còn có nhiều điều hơn những gì mà mắt thấy. Có một sự hiện hữu cao hơn những thường lệ của Trái Đất này. Ý thức của chúng ta về cõi đời đời hiển nhiên chính nó trong ít nhất hai cách: Sự làm luật và sự thờ phượng.

Mỗi nền văn minh qua lịch sử có giá trị bằng những luật đạo đức chắc chắn. Những luật này giống nhau cách đáng ngạc nhiên từ nền văn hóa này đến nền văn hóa khác. Thí dụ: Lý tưởng tình yêu được kính trọng phổ biến trong khi sự dối trá bị lên án khắp mọi nơi. Tính chất đạo đức phổ thông này được phổ biến toàn cầu hiểu là đúng hoặc sai. Những điểm tối cao về đạo đức là người cho chúng ta những sự thận trọng.

Tương tự như vậy, tất cả mọi người trên thế giới khi xem xét nền văn hóa đều có một hệ thống thờ phượng tu dưỡng. Những đối tượng thờ phượng có thể khác biệt nhưng ý thức về “quyền năng cao cả” là phần không thể phủ nhận của con người. Xu hướng thờ phượng của chúng ta hòa hợp với sự kiện Đức Chúa Trời tạo dựng chúng ta: “Giống như hình ảnh Ngài” (Sáng thế ký 1:27).

Đức Chúa Trời cũng bày tỏ chính Ngài cho chúng ta qua Kinh Thánh là lời của Ngài. Qua lời Kinh Thánh sự hiện hữu của Đức Chúa Trời được xem là sự kiện tự hữu (Sáng thế ký 1:1; Xuất Ê-díp-tô ký 3:14). Khi Benjamin Franklin viết tự truyện của ông, ông không có đủ thời giờ rảnh để cố gắng chứng minh sự hiện diện của chính ông. Cũng vậy Đức Chúa Trời không để ra nhiều thời gian để chứng minh sự hiện hữu của Ngài trong sách của Ngài. Đời sống thay đổi tự nhiên nhờ Kinh Thánh, tính trung thực, và những phép lạ là những điều đồng hành trong Kinh Thánh đủ để đảm bảo xem như sách gối đầu giường.

Cách thứ ba Đức Chúa Trời bày tỏ chính Ngài là qua con Ngài: Chúa Giê-xu Christ (Giăng 14:6-11). “Ban đầu có Ngôi lời, Ngôi lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi lời là Đức Chúa Trời… Ngôi lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta.” (Giăng 1:1;14). Trong Chúa Giê-xu Christ “Vì sự đầy dẫy của bổn tánh Đức Chúa Trời thảy đều ở trong Đấng ấy như có hình.” (Cô-lô-se 2:9).

Trong đời sống lạ lùng của Chúa Giê-xu Ngài đã giữ hoàn toàn luật pháp Cựu ước và được ứng nghiệm những lời tiên tri về Đấng Mê-si (Ma-thi-ơ 5:17). Ngài đã thi hành vô số công việc của tình yêu thương và những phép lạ công khai để xác nhận sứ điệp của Ngài và làm chứng về thần tánh của Ngài (Giăng 21:24-25). Rồi ba ngày sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá Ngài đã sống lại từ trong sự chết, một sự kiện được hàng trăm nhân chứng xác nhận (1 Cô-rinh-tô 15:6). Những ghi chép lịch sử đầy dẫy bằng chứng về con người Giê-xu như lời sứ đồ Phao Lô đã nói: “Những việc này không phải làm ra trong góc nhà.” (Công vụ các sứ đồ 26:26).

Chúng tôi nhận thấy rằng sẽ luôn luôn có những người dùng ý nghĩ riêng hoài nghi xem xét Đức Chúa Trời, họ đọc thấy những bằng chứng phù hợp và dầu có nhiều bằng chứng họ vẫn không tin. (Thi Thiên 14:1). Tất cả đều đến từ đức tin (Hê-bơ-rơ 11:6).

English

QUESTION

Is God real?

Is God real?audio
ANSWER

We know that God is real because He has revealed Himself to us in three ways: in creation, in His Word, and in His Son, Jesus Christ.

The most basic proof of God’s existence is simply what He has made. “For since the creation of the world God’s invisible qualities—his eternal power and divine nature—have been clearly seen, being understood from what has been made, so that men are without excuse” (Romans 1:20). “The heavens declare the glory of God; the skies proclaim the work of his hands.” (Psalm 19:1).

If I found a wristwatch in the middle of a field, I would not assume that it just “appeared” out of nowhere or that it had always existed. Based on the watch’s design, I would assume it had a designer. But there is far greater design and precision in the world around us. Our measurement of time is not based on wristwatches, but on God’s handiwork—the regular rotation of the earth (and the radioactive properties of the cesium-133 atom). The universe displays great design, and this argues for a Great Designer.

If I found an encoded message, I would seek out a cryptographer to help break the code. My assumption would be that there is an intelligent sender of the message, someone who created the code. How complex is the DNA “code” that we carry in every cell of our bodies? Does not the complexity and purpose of DNA argue for an Intelligent Writer of the code?

Not only has God made an intricate and finely tuned physical world; He has also instilled a sense of eternity in the heart of every person (Ecclesiastes 3:11). Mankind has an innate perception that there is more to life than meets the eye, that there is an existence higher than this earthly routine. Our sense of eternity manifests itself in at least two ways: law-making and worship.

Every civilization throughout history has valued certain moral laws, which are surprisingly similar from culture to culture. For example, the ideal of love is universally esteemed, while the act of lying is universally condemned. This common morality—this global understanding of right and wrong—points to a Supreme Moral Being who gave us such scruples.

In the same way, people all over the world, regardless of culture, have always cultivated a system of worship. The object of worship may vary, but the sense of a “higher power” is an undeniable part of being human. Our propensity to worship accords with the fact that God created us “in His own image” (Genesis 1:27).

God has also revealed Himself to us through His Word, the Bible. Throughout Scripture, the existence of God is treated as a self-evident fact (Genesis 1:1Exodus 3:14). When Benjamin Franklin wrote his autobiography, he did not waste time trying to prove his own existence. Likewise, God does not spend much time proving His existence in His book. The life-changing nature of the Bible, its integrity, and the miracles which accompanied its writing should be enough to warrant a closer look.

The third way in which God revealed Himself is through His Son, Jesus Christ (John 14:6-11). “In the beginning was the Word: the Word was with God, and the Word was God. The Word became flesh and made his dwelling among us. We have seen his glory, the glory of the One and Only, who came from the Father, full of grace and truth” (John 1:1,14; see also Colossians 2:9).

In Jesus’ amazing life, He kept the entire Old Testament law perfectly and fulfilled the prophecies concerning the Messiah (Matthew 5:17). He performed countless acts of compassion and public miracles to authenticate His message and bear witness to His deity (John 21:24-25). Then, three days after His crucifixion, He rose from the dead, a fact affirmed by hundreds of eyewitnesses (1 Corinthians 15:6). The historical record abounds with “proof” of who Jesus is. As the Apostle Paul said, this thing “was not done in a corner” (Acts 26:26).

We realize that there will always be skeptics who have their own ideas concerning God and will read the evidence accordingly. And there will be some whom no amount of proof will convince (Psalm 14:1). It all comes down to faith (Hebrews 11:6).

NGUỒN www.GotQuestions.org

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *