Mang Hy Vọng Đến Giữa ‘Địa Ngục Trần Gian’: Mục vụ “Young Life” Giữa Thời Chiến Ở Ukraine
Một đôi vợ chồng trẻ – cha mẹ của ba cô con gái nhỏ – đã rời khỏi Ukraine khi chiến sự Nga–Ukraine bùng nổ. Họ từng sống tại Kharkiv, thành phố lớn thứ hai của đất nước, nằm sát biên giới Nga. Chính vị trí chiến lược này khiến Kharkiv nhanh chóng trở thành một trong những nơi bị oanh tạc dữ dội nhất.
Quyết định rời đi lúc đó là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng chỉ ba tháng sau, họ đã quay trở lại.
Vì sao? Bởi họ muốn mang hy vọng đến giữa chốn được ví như địa ngục trần gian.
Họ trở về để tiếp tục tổ chức các câu lạc bộ Young Life – nơi giúp những thiếu niên còn ở lại Kharkiv được nghe về Chúa, và được yêu thương. Và thật kỳ diệu, trong sự quan phòng của Đức Chúa Trời, chính Ngài đã đưa những đứa trẻ ấy đến với họ.
Ngày nay, nhờ đức tin và sự dấn thân của gia đình này, số lượng các câu lạc bộ Young Life ở Kharkiv thậm chí còn nhiều hơn trước khi chiến tranh nổ ra.
Những đứa trẻ lớn lên giữa tiếng bom đạn cần hơn bao giờ hết những người trưởng thành có thể làm gương về hy vọng, nghị lực và sự chân thành. Nhiều nghiên cứu đã khẳng định điều mà chúng ta vốn biết: chỉ cần một mối quan hệ yêu thương và ổn định với một người lớn, đứa trẻ có thể vượt qua nghịch cảnh thay vì gục ngã.
Với các em ở Kharkiv – những đứa trẻ có thể phân biệt loại bom chỉ qua âm thanh – sự hiện diện của một người yêu thương không phải là điều “xa xỉ”, mà là vấn đề sinh tử.
Các lãnh đạo Young Life đang làm chính điều đó. Họ cũng đối diện cùng nỗi sợ, cùng đau thương, và phải học cách bước đi qua nó. Họ tự hỏi những câu hỏi như bao người khác:
“Liệu mình có chết không?”
“Đức Chúa Trời ở đâu giữa cảnh này?”
“Tại sao Ngài lại để điều này xảy ra?”
Để có thể làm chứng về sự bình an của Đấng Christ giữa thời chiến, họ phải can đảm đối diện với chính nỗi sợ của mình, dám đặt ra những câu hỏi khó và thành thật với lòng mình. Chỉ khi đó, họ mới thật sự bước vào nỗi đau cùng người khác – mới có thể gây dựng tình bạn chân thật, và có được quyền chia sẻ về Chúa với các em nhỏ.
Đó chính là sứ mạng của một người lãnh đạo Young Life: bước vào thế giới của các em – nơi có nước mắt, nỗi sợ và những mất mát. Họ cùng các em đối diện với những câu hỏi khó nhất. Qua sự hiện diện của họ, các em nhận ra ân điển, sự gắn kết và niềm hy vọng vẫn còn tồn tại – ngay cả trong chiến tranh.
Và khi các em hỏi:
“Điều gì khiến thầy cô khác biệt?”
“Tại sao giữa chiến tranh mà họ vẫn có sự bình an?”
Câu trả lời luôn giống nhau: “Bởi vì họ có Chúa Giê-xu.”
Khổ đau thì vẫn là khổ đau. Nhưng khi được nối kết với niềm hy vọng phục sinh, nó có thể đưa chúng ta đến gần Đức Chúa Trời và gần nhau hơn. Chiến tranh khiến thực tế ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đó là lý do mục vụ Young Life vẫn tiếp tục phục vụ tại Ukraine. Các câu lạc bộ và trại Young Life khắp đất nước tạo nên những không gian an toàn, nơi trẻ em được nhìn thấy, được lắng nghe, được là chính mình. Ở đó, các em học cách kết nối, hình thành tình bạn thật, và quan trọng nhất – biết rằng trong Đấng Christ vẫn còn hy vọng.
Với những lãnh đạo như gia đình ấy – những người dám trở lại thành phố đổ nát để gieo hy vọng – đây là đức tin được sống thật bằng máu và nước mắt. Còn đối với nhiều người ở xa, có lẽ điều duy nhất họ có thể làm là nhìn về Ukraine trong đau xót.
Nhưng dù ở đâu, lời mời của Chúa vẫn như cũ: đừng quay mặt đi. Hãy để nỗi đau của họ dạy bạn cách mang lấy nỗi đau của chính mình. Hãy cầu nguyện cho Ukraine, cho những người đang chịu khổ gần bạn. Hãy chia sẻ nỗi đau của họ, và xin Chúa ban ân điển để bạn có thể mang cả nỗi buồn của thế gian lẫn niềm vui của hy vọng vĩnh hằng. Bởi chính khi ôm cả hai điều ấy, chúng ta được kéo lại gần Ngài và gần nhau hơn.
Và một ngày nào đó, có thể bạn cũng sẽ được Chúa gọi để mang hy vọng đến giữa “địa ngục” của đời này.
Dịch: Eunice Tu
Nguồn: cbn.com