Đức Tin Và Sự Chữa Lành

Đức Tin Và Sự Chữa Lành.
Có nhiều lần trong cuộc đời chúng ta Đức Chúa Trời ban cho chúng ta đức tin đặc biệt trong một tình huống duy nhất. Chúng ta biết rõ là Đức Chúa Trời sẽ bảo đảm điều đó cho chúng ta, và chúng ta công bố vì chúng ta biết việc đó sẽ được hoàn thành. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta loại đức tin như thế để chúng ta không còn lo lắng. Chúng ta biết nan đề không còn nữa, vì Chúa sẽ lo liệu mọi sự.
Giống như những ân tứ khác của Đức Thánh Linh, ân tứ đức tin đặc biệt không có sẵn trong hồ chứa nước mà chúng ta có thể mở van bất cứ lúc nào theo ý muốn. Nó được ban cho chúng ta tuỳ thuộc vào uy quyền tối hậu của Chúa.
Nhiều năm trước đây, sau buổi thờ phượng Chúa sáng chủ nhật, một số bạn trẻ đẩy chiếc xe lăn của một ông lão vào giữa lối đi hai hàng ghế đến trước chỗ tôi đứng. Các thanh niên yêu cầu tôi cầu nguyện cho ông của các em. Tôi nhận ra là các em muốn ông được chữa lành để có thể bước đi được. Vì vậy tôi cầu nguyện: “Lạy Chúa, Ngài là Đức Chúa Trời vĩ đại. Ngài có thể làm bất cứ điều gì. Chúng con không còn cách nào khác là xin Ngài cứu giúp chúng con. Xin hãy đụng chạm người này và chữa lành ông ta. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus Christ- danh trên mọi danh.” Trong khi cầu nguyện tôi có một sự thôi thúc mạnh mẽ nhấc ông lão ra khỏi xe lăn và truyền lệnh cho ông ta bước đi.
Giờ đây tôi thừa nhận là tôi đã có tranh luận với Chúa. Tôi nghĩ: Chúa ôi, có phải Ngài đang bảo con làm điều nầy? Có phải điều nầy thật sự đến từ Ngài? Và tôi đã do dự. Tôi không chắc chắn. Thường thì tôi không dám nhấc người ta ra khỏi xe lăn. Tuy nhiên trong trường hợp nầy tôi đã có một cảm xúc mạnh mẽ để làm điều đó. Đức Chúa Trời đã ban cho tôi đức tin để cầu xin sự chữa lành và truyền lệnh cho người đàn ông bước đi.
Khi nói Amen, tôi nhấc ông lão ra khỏi xe lăn và truyền lệnh: Trong danh Jêsus, hãy bước đi. Và người đàn ông nầy đã bước đi. Ông ta bước đi giữa hai hàng ghế và rồi chạy những bước ngắn trở lại. Các cháu của ông quá phấn khích, vui mừng khôn tả. Chúng nó kêu lên: “Ông cụ vẫn còn sợ hãi; và chúng tôi muốn ông cầu nguyện để Chúa cất bỏ nỗi sợ hãi của ông chúng tôi. Ông ta đã không bước đi được hơn 5 năm rồi.” Tôi vui mừng là các em không nói với tôi việc đó trước đây. Ba ngày sau đó, vào một buổi tối thứ 4, tôi đang ở Tucson, tiểu bang Arizona. Tôi đang giảng cho một Hội Thánh mà tôi đã từng quản nhiệm những năm về trước. Sau buổi thờ phượng, một người đàn ông đẩy vợ ông ta trên một chiếc xe lăn đến trước mặt tôi. Cô ấy bị đột quỵ và ông ta muốn tôi cầu nguyện để Chúa chữa lành. Tôi chợt nghĩ đến chủ nhật trước đó. Tôi đặt tay trên người nữ và cầu nguyện cho cô ta. Tôi cố gắng cầu nguyện giống như tôi đã cầu nguyện cho người đàn ông trên xe lăn vào chủ nhật trước. Nhưng lần nầy tâm trí tôi bị phân tán. Tôi nghĩ: Mình phải nói gì đây? Tôi vỗ nhẹ lên vai người phụ nữ, khích lệ cô ta tiếp tục tin cậy Đức Chúa Trời và nhìn chồng của cô ấy đẩy chiếc xe lăn ra khỏi Hội Thánh, con trai của tôi vốn đã nhìn thấy sự chữa lành người đàn ông vào chủ nhật trước, hỏi tôi: “Bố ơi, tại sao bố không nhấc bà ta ra khỏi xe và truyền lệnh cho bà ta bước đi giống như lần trước?” Tôi trả lời: “Con ơi, Đức Chúa Trời đã không ban cho đức tin cho bố để làm điều đó lần nầy.”
Nếu Đức Chúa Trời đã không ban đức tin cho các bạn để làm một điều đặc biệt nào đó. Tôi khuyên các bạn chớ có mạo hiểm. Sự chữa lành cho người đàn ông vào chủ nhật trước là ân tứ của đức tin vào một thời điểm đặc biệt trong hoàn cảnh đó. Đức tin như thế không luôn luôn đến. Nó không có sẵn sàng trong mọi tình huống. Vì vậy bạn có thể nhận ra nó là một ân tứ từ Đức Chúa Trời. Đức tin là một ân tứ của Đức Thánh Linh được ban cho bạn để hoàn thành công tác của Đức Chúa Trời trong một tình huống đặc biệt. Đức tin loại đó đến từ Đức Chúa Trời. Nó là ân tứ của Đức Thánh Linh và nó rất tuyệt vời khi được biểu lộ ra. Tôi ước ao ân tứ đức tin đó đến thường xuyên hơn. Nhưng Đức Thánh Linh có toàn quyền quyết định trong việc nầy. Ngài ban cho ai tùy ý muốn Ngài. Tôi cảm tạ Đức Chúa Trời khi Ngài ban cho tôi ân tứ của đức tin.
ĐỨC TIN CHO MỘT TÌNH HUỐNG ĐẶC BIỆT
Đây là một sự thật trong Kinh Thánh cũng như ngày hôm nay. Ngay cả đối với các sứ đồ thì đức tin nầy cũng không có sẵn trong mọi tình huống. Nó đến trong những cơ hội đặc biệt tùy thuộc vào ân ban và sự tể trị của Đức Chúa Trời. Các sứ đồ đã không chữa lành tất cả mọi người mà họ đối mặt.
Phao-lô là sứ đồ có cả ân tứ đức tin và ân tứ làm phép lạ. Tại Hội Thánh Giê-ru-sa-lem ông xác nhận các dấu kỳ phép lạ mà Đức Chúa Trời đã làm qua ông giữa vòng các dân ngoại. Ở tại Ê-phê-sô họ đem đồ dùng cá nhân của Phao-lô đặt trên người bệnh cũng được chữa lành. Tuy nhiên chúng ta đọc thấy trong 1 Ti-mô-thê 5:23 Phao-lô khuyên Ti-mô-thê phải uống một ít rượu vì bao tử của Ti-mô-thê có vấn đề. Trong Phi-líp 2: 25-27, Phao-lô nói là người bạn của ông là Ê-pháp-ra bệnh nặng gần chết. Còn Trô-phim được Phao-lô để lại Mi-lô vì bị bệnh (2 Ti-mô-thê 4: 20). Và trong trường hợp của Phao-lô, ông bị có một giằm xóc vào thân thể, đã ba lần ông cầu nguyện Chúa cất bỏ nhưng Đức Chúa Trời từ chối. Chúa bày tỏ là ân điển Ngài đã dư dật trong ông (2 Côr. 12:7-10 và Ga-la-ti 4:13-14). Ân tứ của đức tin không cho phép bạn đi bất cứ nơi đâu và làm bất cứ điều gì bạn muốn. Đức Thánh Linh phân phát ân tứ cho mỗi người theo ý Ngài muốn. (1 Côr. 12:11). Bạn không thể đột nhiên trở thành một người có ân tứ chữa lành rồi đi đây đó và chữa lành bất cứ ai bạn muốn. Đức Chúa Trời đang kiểm soát mọi hoàn cảnh. Ngài bày tỏ quyền năng của Đức Thánh Linh thông qua đời sống chúng ta.
Đức tin cho một tình huống đặc biệt không thể nghiên cứu để nắm bắt được. Tôi đã quan sát nhiều người cố gắng làm như thế. Nó không phải là sự cuồng tín cho đến khi bạn đạt tới một trình độ cao hơn của niềm tin. Nó đến như một ân tứ. Nó chỉ có ở chỗ đó. Thình lình bạn có đức tin để làm điều đó. Nhiều lần bạn tự hỏi: Tôi sẽ làm gì? Nhưng Đức Chúa Trời ban cho bạn đức tin đi trước và làm những gì Ngài thúc đẩy bạn làm.
Đức Chúa Trời có uy quyền tối hậu làm những gì Ngài muốn trong những thời điểm và cơ hội khác nhau để bày tỏ quyền năng, sự vinh hiển và sự khôn sáng của Ngài. Những sự bày tỏ như vậy luôn luôn bất ngờ, làm kinh ngạc nhiều người.
SỰ ĐAU KHỔ VÀ ĐỨC TIN.
Có đức tin lớn không có nghĩa là đời sống sẽ giống như một vườn hoa. Hãy nhớ là Phi-e-rơ được giải cứu qua sự can thiệp của thiên sứ. Gia-cơ bị chém đầu. Điều đó xảy ra không phải tại Gia-cơ ít đức tin; Phi-e-rơ đã bị đóng đinh đầu chúc ngược xuống đất (theo truyền thuyết của Hội Thánh).
Phi-e-rơ đã nói: Vậy những kẻ chịu khổ theo ý muốn Đức Chúa Trời, thì hãy cứ làm lành mà phó linh hồn mình cho Đấng Tạo hoá thành tín (1 Phi-e-rơ 4:19). Nếu bạn chịu khổ vì làm con của Chúa, bạn phải tin rằng Đức Chúa Trời có một mục đích xuyên qua việc đó. Bạn có thể cầu nguyện: “Lạy Chúa con giao thác chính mình cho Ngài, xin Ngài bày tỏ mục đích của Ngài thông qua những trải nghiệm khó khăn nầy.”
Trước giả thư Hê-bơ-rơ đã viết về những anh hùng đức tin đã không chấp nhận sự giải cứu: Có người đàn bà đã được người nhà mình chết sống lại, có kẻ bị hình khổ dữ tợn mà không chịu giải cứu, để được sự sống lại tốt hơn. Có kẻ khác chịu nhạo cười roi vọt, lại cũng chịu xiềng xích lao tù nữa. Họ đã bị ném đá, tra tấn, cưa xẻ; bị giết bằng lưỡi gươm, lưu lạc rày đây mai đó, mặc những da chiên da dê, bị thiếu thốn mọi đường, bị hà hiếp, ngược đãi ( Hê-bơ-rơ 11:35-37)
Hãy chú ý, những người nầy có phải là anh hùng đức tin không? Vậy thì xe Meredes của họ ở đâu? Các món nữ trang? Đồng hồ Rolex đắt tiền? Dường như có cái gì đó không hợp lý. Nhưng phần mô tả về họ chưa kết thúc:
..Thế gian không xứng đáng cho họ ở, phải lưu lạc trong đồng vắng, trên núi, trong hang, trong những hầm dưới đất. Hết thảy những người đó dầu nhơn đức tin đã được chứng tốt, song chưa hề nhận lãnh điều đã được hứa cho mình. Vì Đức Chúa Trời có sắm sẵn điều tốt hơn cho chúng ta, hầu cho ngoài chúng ta , họ không thể nào đạt đến sự toàn hảo (Hê-bơ-rơ 11:38-40).
Ân tứ đức tin không miễn trừ chúng ta khỏi những nan đề, bệnh tật. Nhưng nó sẽ cung ứng điều tốt hơn cho chúng bạn. Một ngày nào đó bạn sẽ được hoàn hảo. Và đó là điều mà chúng ta xứng đáng để chờ đợi.
VINH HIỂN VÀ ĐỨC TIN
Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao Đức Chúa Trời lại chọn đức tin làm ống dẫn mà qua đó chúng ta được cứu? Một trong những lý do ấy là để loại trừ sự khoe khoang của chúng ta. Khi chúng ta nhận được một vài điều bởi đức tin. Đó không phải tự chúng ta giành được. Đức tin chỉ ra chúng ta nghèo đói, túng thiếu và chỉ có Đức Chúa trời giàu có và đầy ân điển.
Chúa biết khuynh hướng tự nhiên của chúng ta là thích sự vinh hiển, ngợi khen và lời cảm tạ từ người khác. Đó là một phần trong bản chất chúng ta, vốn đã có rất sớm từ thời thơ ấu.
Khi đứa con nhỏ của bạn đứng trên bàn và nói: Bố ơi, hãy nhìn xem con nè. Bạn quay lại, nó nhảy từ trên bàn xuống. Nó muốn bạn nói với nó: Ồ, Con thật là tuyệt. Nó muốn bạn khâm phục hành động mà nó cho là dũng cảm. Rồi bạn khích lệ nó nhảy từ một cái bàn cao hơn. Vấn đề ở đây là con người tự nhiên có một khuynh hướng rất mạnh muốn được người khác ngợi khen, khi mà họ hành động của họ không xứng đáng để ngợi khen. Con người tự nhiên không muốn thừa nhận mình thấp hèn, nghèo thiếu. Và để tránh né điều nầy là giả vờ không cần nó. Chúng ta phải chúc mừng cho sự đầy đủ ảo của chúng ta (Đây là khuynh hướng tự nhiên của con người)
Chúa mong ước nhận được sự vinh hiển cho chính công việc Ngài làm. Ngài không muốn chúng ta nhận sự vinh hiển, vì điều đó chỉ thuộc về Ngài. Vì thế Đức Chúa Trời làm công việc của Ngài trong một đường lối, mà con người không thể nhận được cho họ sự vinh hiển.
Đây là lý do mà Chúa ban sự chiến thắng cho Ghi-đê-ôn và toán quân bé nhỏ của ông chiến thắng kẻ thù Ma-đi-an. Đạo quân của Ma-đi-an có trên 135 000 chiến sĩ. Quân đội Y-sơ-ra-ên chỉ có 32 000 người đối mặt với chúng. Nhưng Chúa phán đạo binh đi theo Ghi-đê-ôn vẫn còn đông quá. Ta chẳng phó dân Ma-đi-an vào tay nó đâu, e Y-sơ-ra ên đối cùng Ta tự khoe mà rằng tay tôi đã cứu tôi. Vậy bây giờ ngươi hãy truyền lệnh cho bá tánh: “Những ai sợ hãi hãy trở về nhà đi”. Thế là 22 000 người trở về. Chỉ còn lại 10 000 người. Lúc ấy Chúa lại phán với Ghi-đê-ôn : “Ngươi vẫn còn đông quân lắm. Bây giờ hãy thử chúng một lần nữa”. Lần tuyển lựa nầy tại nơi mé nước chỉ còn lại 300 binh sĩ. Và đó là số quân chính xác mà Chúa cần để đánh bại kẻ thù (Các quan xét 7)
Đức Chúa Trời có mục đích gì khi Ngài sử dụng một toán quân bé nhỏ để bẻ gãy sức mạnh của kẻ thù đông đảo? Đó là sự vinh hiển nầy phải thuộc về Ngài. Con người luôn cố gắng giành sự vinh hiển cho mình. Nhưng Chúa không chấp nhận điều đó.
Điều nầy cũng tương tự khi áp dụng nguyên tắc đức tin, ân tứ đức tin. Nó thực sự không phải là đức tin của tôi. Nếu tôi có đức tin, nó phải được gieo trồng trong tấm lòng của Đức Chúa Trời. Ấy là bởi ân điển, anh em được cứu nhờ đức tin. Và đó không phải đến từ anh em bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời, hầu cho không ai khoe khoang (Ê-phê-sô 2:8-9). Chúa tìm cách loại trừ sự khoe mình của con người.
Chúa đáng được vinh hiển qua những công việc vĩ đại, kỳ diệu của Ngài. Chúng ta phải giữ mình đứng ngoài bức tranh vinh hiển nầy.
Dr. Chuck Smith
Translated by Hon Pham

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *