Nhưng, đã ban ân điển cho mỗi một người trong chúng ta theo lượng sự ban cho của Đấng Christ
Ê-phê-sô 4:7
Vợ của một mục sư đồng nghiệp đến với tôi trong nước mắt vì kiệt sức. Abbey rất muốn đơn giản hóa cuộc sống của mình, nhưng cô ấy đang bị các mục vụ trong nhà thờ làm cho căng thẳng. Cô chủ trì các ủy ban truyền giáo, lãnh đạo mục vụ phụ nữ, dạy Trường Chúa Nhật, chỉ huy dàn hợp xướng của trẻ em, và điều phối các bữa ăn mà mọi người mang đến. Ngoài ra cô còn là một người vợ và người mẹ của ba đứa trẻ.
Tôi hỏi cô ấy, “Tại sao cô cảm thấy rằng cô cần phải làm tất cả những mục vụ ấy?”
“Bởi vì nếu tôi không làm, thì cũng sẽ không có ai đảm trách, và những mục vụ này không thể bỏ được.” Cô ấy trả lời.
Bạn không cần phải là vợ của một mục sư để khiến cuộc sống mất cân bằng và bị cuốn vào cuộc đua làm việc quá mức cần thiết. Mặc dù chắc chắn việc phục vụ người khác là một trách nhiệm thiêng liêng, nhưng nhiều người trong chúng ta bị mất quân bình. Chúng ta có thể cảm thấy giống như Abbey: “Nếu tôi không làm, ai sẽ làm?”
Không có ai sở hữu tất cả các ân tứ thuộc linh. Ân điển của Đức Chúa Trời phân chia các ân tứ trong toàn bộ thân thể Ngài, và vì vậy điều này kêu gọi chúng ta đến với cuộc đua thiêng liêng để cùng nhau hoàn thành các mục đích của Ngài. Ngài không kêu gọi bạn một mình làm tất cả mọi việc. Hãy nói “tôi không làm việc này,” khi đó chúng ta cho người khác có cơ hội sử dụng ân tứ của họ.
Cũng hãy nói “tôi sẽ thi hành mục vụ này” khi bạn nhận biết và tin nơi sự hướng dẫn của Chúa về lĩnh vực đó. Hãy tiếp nhận ân điển của Chúa và khiêm nhường nhìn nhận, “Chúng tôi là đầy tớ vô ích; điều chúng tôi đã làm là điều chắc phải làm” (Lu-ca 17:10) sau khi làm xong công việc. Chúng ta cần thoát ra khỏi tình trạng tự mình ôm đồm hết mọi việc, để tham gia vào cuộc đua thiêng liêng cùng với những chi thể khác trong thân thể Christ.
“TÔI BIẾT CÁC ÂN TỨ THUỘC LINH CỦA TÔI VÀ SỬ DỤNG CHÚNG ĐỂ HOÀN THÀNH MỤC ĐÍCH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.”
Randy & Rozanne Frazee