CUỐI THU NHÀ MÌNH – Mục sư Lữ Thành Kiến

CUỐI THU NHÀ MÌNH – Mục sư Lữ Thành Kiến

Về đến Mỹ cũng kịp nhìn thấy mùa thu. Mùa thu chưa chết. Mưa gió làm cho nó tả tơi, nhưng vẻ đẹp của thu tàn úa vẫn cứ làm cho lòng người bâng khuâng, luôn luôn gây thương nhớ.

Mình mới đi một vòng về, có ghé ngang nơi ấy, nhìn mùa thu không trở lại trong nghĩa trang, mua một ly Starbucks rồi về nhà, nhìn cây lê trong sân vàng úa, lá rụng đầy gốc, vẫn còn dư âm của cơn mưa đêm qua, lúc thức dậy, nhớ lời người hàng xóm nói khi mình đi bộ ngang nhà: rain will be falling tonight. I think it’s heavy rain. Lắng nghe mưa bay ngoài trời, ru giấc ngủ trở lại, mà không được.

Lâu rồi không viết một cái gì như một câu chuyện, như một tự sự, như một tùy bút, như một lời kêu gọi của tâm hồn thênh thang, cứ vùi đầu vào công việc, có viết, thì cũng chỉ là những câu chuyện quanh quẩn một tờ báo, làm thế nào để nó có thể lan rộng ra, đến với nhiều người, làm thế nào có đủ tiền để làm. Về hưu, mà tâm trí không lúc nào hưu cả, luôn nghĩ ngợi, bận rộn làm cái gì đó, ngay cả đi bộ quanh xóm nhà, cũng chỉ nghĩ đến kế hoạch, dự án, dự tính, làm sao, thế nào. Mình cảm thấy mình không còn nghĩ cái gì về mình nữa, cho mình nữa, cứ nghĩ về người khác, cho người khác.

Đôi khi mình nghĩ thật bất công cho mình. Mình đã làm việc không ngừng nghỉ từ khi đến Mỹ, vùi đầu vào việc học ở trường Thần Học, cố gắng lấy lại quãng thời gian đã mất, vừa học vừa làm việc kiếm tiền cho gia đình, lúc ấy hai đứa con vẫn còn cần sự hỗ trợ của mình. Vừa được phong chức, là vội vã rời tiểu bang nắng ấm, đến một tiểu bang lạnh lẽo buốt giá mùa đông, chăn một bầy chiên vừa tan lạc cần được gây dựng trở lại. Hàng chục năm trôi qua, từ khi mái đầu chỉ mới bắt đầu nhuốm bạc, nay không còn sợi tóc nào đen nữa, trải qua vài Hội Thánh, vài tiểu bang, miệt mài làm việc. Không có niềm vui nào cho riêng mình. Không có đi chơi, chỉ có đi làm. Niềm vui ấy, là của Chúa hết cả.

Vừa rời khỏi Hội Thánh cuối cùng, là lại lao đầu vào công việc, gây dựng một tờ báo cho Tin Lành Việt Nam, trong cái hoàn cảnh nhá nhem nửa tối nửa sáng của đất nước quê nhà, chấp nhận mọi thứ, cả rủi ro. Bay đi bay về mỗi năm, những đoạn đường mà chim bay cũng phải mỏi cánh, huống hồ là sức người. Sao không có một lời than vãn, không có khi nào cúi đầu nhìn bước chân. Ngước đầu lên nhìn trời xanh, nhìn mây trắng, lấy niềm vui của người làm niềm vui của mình, cho đến khi cảm thấy mình mất một cái gì đó, chợt nuối tiếc, quay lại tìm, thì không thấy nữa. Tìm kim đáy biển được sao.

Lần này bay về, thấy khỏe, thấy mừng vì thấy khỏe, nhưng thật không khỏe. Phải mất nhiều thì giờ hơn mới ổn định lại được giấc ngủ. Buổi sáng pha cà phê để uống mà không thấy ngon như ngày trước, những cái bánh ăn cũng thấy lạt lẽo. Dường như không phải là sức khỏe vật lý, dù sau khi fasting, A1C cao hơn bình thường, bác sĩ tỏ vẻ thất vọng, mình cũng thất vọng. Nói với bà: I will be diet again, exercising again. Mà là cái tình cảm hao hụt, nỗi hoài mong xa xôi, chút hoài niệm cuối trời, không thấy niềm vui, sự hào hứng thú vị của cuộc sống.

Chưa về đến nhà, đã có tin nhắn mời giảng cho Hội Thánh. Vui mà mệt. Mệt mà vui. Rất ít khi mình nói No với một lời mời, nhất là với những Hội Thánh mà mình gọi là nhà. Đến nhà thờ, gặp mọi người như gặp chú bác, dì cậu, anh em, con cháu. Ai cũng vui vẻ tay bắt mặt mừng, mừng thật chứ không phải “bằng mặt mà không bằng lòng”, gượng là biết ngay ấy mà. Khi giảng, là quên hết mệt, về nhà, lăn ra ngủ, khi thức dậy, nhìn buổi sáng len lén nhìn qua cửa sổ, bên ngoài vẫn còn xanh xám, xanh mướt, nhưng le lói đâu đó ánh nắng hồng trong lòng, trong đức tin. Quên hết những nhọc mệt.

Vậy đó, mà ngày tháng cứ trôi qua, qua hết hơn nửa đời người.

Cũng lâu lắm, hình như, chưa đi đâu xa một mình. Có đi thì cũng đi gần, quanh quẩn mấy cái hồ, mấy cái công viên trong tiểu bang. Xa hơn là nhà mấy đứa con, xa hơn nữa là nhà anh chị em. Có một vài nơi, hình như chỉ một, cảm thấy buồn và nghĩ là sẽ không khi nào đến nữa cho đến khi sự bình an được thiết lập trở lại. Mở không gian mạng bao la lên, sau khi làm xong phần 1 của tờ báo Tết, in màu, đánh dấu một năm phát hành, khe khẽ tìm một vài cảnh đẹp của thế giới hiện lên. Thấy mấy cái quảng cáo du lịch Châu Âu, là mấy cái mình thích từ khi còn trẻ. Cả một phần đời miệt mài làm việc, có nhìn thấy những khung hình đẹp của thế giới, thì cũng lặng lẽ xếp lại, lướt qua, rồi quên đi, như những con người hàng ngày đi ngang qua đường không quen biết.

Con trai lớn sau nhiều lần gài bẫy, tính kế, thì cũng đem gia đình đến nhà Bố vào dịp kỷ niệm 5 năm ngày mất của mẹ, ở chơi vài ngày, trước khi về, có lẽ cảm thấy tội nghiệp ông già hiu hắt một mình, hỏi: Giáng sinh này Bố có muốn lên nhà con chơi không, con mua vé cho. Nghe thì vui, vui không phải vì được hứa mua vé máy bay, mình mua cũng được mà, cho dù phải tính toán vé rẻ vé mắc, bay ngày nào giờ nào, nhưng vui vì thấy con còn biết nghĩ tới mình, như ông Phao lô nói rằng tôi vui vì sự dâng hiến của anh em, nhưng không phải vui vì số tiền được cho, mà vui vì thấy Hội Thánh đã trưởng thành, biết ban cho, thay vì cứ xòe tay nhận lãnh.

Thế thôi mà cũng đắn đo, nghĩ không biết nếu mình đề nghị nó cho mình cái vé máy bay ấy, rồi mình thêm tiền đi một chuyến Châu Âu vài ngày, thì nó có buồn không. Thấy cũng kỳ, nhưng số tiền còn lại trong trương mục đã gởi dâng cho tờ báo Giáng Sinh hôm nay rồi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa quyết định được, mà Giáng Sinh đã đến gần bên cửa rồi, đã qua tháng 12, nhưng Mỹ thì cuối tháng 11 đã bắt đầu Giáng sinh, chờ gì đến tháng 12. Cây thông Noel “bất tử” trong nhà mình cũng đã lấp lánh đèn từ trước lễ Cảm Tạ rồi. Cũng muốn bay đi New Jersey chơi với cháu, hai thằng nhóc nói tiếng Việt không rành, chỉ nói có mỗi một câu Chào ông nội buổi sáng mà sáng nào cũng nhắc. Nhưng mỗi khi kêu chúng lại gần, ôm chúng trong tay, hôn lên các mái đầu còn quá xanh, xanh biếc, thì lòng vẫn cảm động, buồn buồn, nhìn lại mình đời đã xanh rêu.

Cô em ở nhà, sáng nay chuẩn bị đi làm, tự nhiên nói: Giáng Sinh này Mục sư hát một bài đi, lâu lắm Hội Thánh không nghe Mục sư hát. Mục sư quản nhiệm mới cũng đã mời được rồi, tháng 3 sẽ làm lễ nhậm chức, Mục sư chắc ít cơ hội để giảng hay hát cho Hội Thánh nữa, vì nếu cánh chim chưa mỏi, thì Mục sư lại bay, bay cho đến khi chiều xuống, bóng tối lan dần, không còn nhìn thấy ánh sáng để bay nữa. Ừ nhỉ, để xem sẽ hát bài gì.

Chiều đang xuống dần, chiều tà đang rơi.
Lắng trầm tiếng chiều ngân
Nhạc dặt dìu ái ân
Người ơi! Nhớ mãi cung đàn
Năm tháng phai tàn
Duyên kiếp vẫn còn lỡ làng
Đã quên hết sầu chưa
Lời này là tiếng xưa
Quỳ dâng dưới nắng phai mờ
Bên gối ơ thờ
Ôi tiếng tơ tình mong chờ
Chiều êm êm đưa duyên về người
Đàn triền miên lắng tiếng sầu đời
Người hỡi!
Đến bên tôi nghe lời xao xuyến
Như chuyện thần tiên.
Niềm mơ xưa là đó
Cho ta nâng niu lời ca
Chiều mơ không gian
Hờ hững cõi Thiên Đàng
Thuyền trôi bến sông xa đừng chờ
Xin hãy lắng nghe bao lời thơ chiều tà
Nhạc chiều của chúng ta
Là câu ân ái muôn đời
Bóng đã xế rồi
Hãy nép trong lòng cõi đời.

Đi ra trước cửa nhà, chụp hình cây lê anh đào (không biết tiếng Anh gọi là gì, dở quá) đang thưa lá dần dần với những cơn mưa, và gió cuối mùa, lá vàng mặt sân, định gởi làm hình chủ đạo cho bài viết. Mùa thu vẫn còn một chút đấy mà, nó chưa chết, nó dù đang hấp hối, vẫn nhẹ nhàng mìm cười, dù nụ cười đã trở nên bí hiểm như nụ cười của Mona Lisa.

Cảm thấy vui một chút, vì không nói nhiều đến công việc, vì đang mơ mộng tuổi già… dữ dội. Hãy tạm quên chúng nó đi, để cho lòng mình thư thả một chút, thưa Mục sư, Mục sư cứ ham làm việc quá, Mục sư cũng hãy để cho lòng mình bình thản khi nhìn ngắm chiều tà mùa thu qua song cửa, mây tím cuối trời, và nghe đầu đó tiếng chim hót, không phải trong buị mận gai, mà trong lòng một người già đang tự do… cô đơn.

Mục sư Lữ Thành Kiến

———————————————————-

Bài viết cũ trang Cùng Suy Gẫm Với MS Lữ Thành Kiến được lưu trữ tại đây:
Cùng Suy Gẫm Với MS Lữ Thành Kiến (2014-2022)

Ngày đăng: 12/01/2022

Nguồn songdaoonline.com

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *