
Đã quá trễ, Tom cảm nhận một tiếng “cạch” ớn lạnh vang lên dưới đôi ủng của mình. Theo bản năng, anh lao đi hết tốc lực. May thay, quả bom chết người ẩn dưới lòng đất đã không phát nổ. Sau đó, đội xử lý bom mìn khai quật được hơn 36 ký chất nổ với sức công phá cực mạnh. Tom đã đi đôi ủng đó mãi đến khi chúng bị hỏng. “Đôi ủng may mắn của tôi” – anh trìu mến gọi chúng như vậy.
Có thể Tom chỉ giữ lấy đôi ủng đó để tưởng nhớ lần thoát chết của mình. Nhưng chúng ta thường bị cám dỗ, để rồi xem một món đồ là “may mắn”, hoặc thậm chí gán cho chúng một danh hiệu tâm linh hơn – “món đồ được ban phước”. Thật nguy hiểm khi chúng ta tin rằng một đồ vật hoặc biểu tượng nào đó chính là nguồn phước từ nơi Chúa.
Dân Y-sơ-ra-ên phải trầy trật mới học được điều này. Quân Phi-li-tin đã đánh bại họ trong trận chiến. Khi dân Y-sơ-ra-ên xem xét lại thất bại của mình, có người đã đề xuất “thỉnh Hòm Giao Ước của Đức Giê-hô-va” đến cho trận chiến tiếp theo (I Sa. 4:3). Đó dường như là một ý hay (c.6-9) bởi vì xét cho cùng, hòm giao ước là một vật thánh.
Nhưng quan điểm của dân Y-sơ-ra-ên hoàn toàn sai lầm. Tự hòm giao ước không thể mang lại cho họ bất cứ điều gì. Khi đặt đức tin vào một đồ vật thay vì sự hiện diện của Đức Chúa Trời chân thật duy nhất, dân Y-sơ-ra-ên thậm chí còn chịu thất bại nặng nề hơn, và kẻ thù đã chiếm được hòm giao ước (c.10-11).
Những vật kỷ niệm có thể nhắc nhở chúng ta cầu nguyện, cảm tạ Chúa vì sự tốt lành của Ngài. Nhưng chúng không bao giờ thật sự là nguồn ơn phước. Chỉ có Chúa là nguồn phước duy nhất – chỉ một mình Ngài mà thôi.
Nguồn Suối Tâm Linh
